🦪 Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công
Lúc này Nguyệt Doanh lại nói: "Chúng ta đi thẳng xuống biển, rồi lên bờ từ phía bên kia thì có ổn không?" La Chinh có thể kiểm tra được tình trạng của Ninh Vũ Điệp, nhưng tìm được Sinh Mệnh Nguyên Thạch sớm ngày nào thì La Chinh cũng có thể an tâm sớm ngày đó
Chương 1. Chương trước Chương tiếp. Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit + Beta: Kidoisme. Hạ Tịch vừa mới mở mắt ra, đã bị một hộp cơm ném thẳng vào người. Cơm chiên trộn hành thái vàng óng dính đầy lên mặt, ngay sau đó là một âm thanh vô cùng ngạo mạn vang lên bên tai
Xuyên thành bạch nguyệt quang của tra công Chương 1 Hạ Tịch vừa mới mở mắt ra, đã bị một hộp cơm ném thẳng vào người. Cơm chiên trộn hành thái vàng óng dính đầy lên mặt, ngay sau đó là một âm thanh vô cùng ngạo mạn vang lên bên tai: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, hai chúng ta không có khả năng, cậu đừng lãng phí sức lực nữa." Không có khả năng?
Hán Việt: Xuyên thành tra công đích hí tinh bạch nguyệt quang [ xuyên thư ] Edit + Beta: Kidoisme Tình trạng: Hoàn Thành | Edit: 02/08/2020 Mới nhất: Chương 67 [ Hoàn chính văn ] Thể loại: Đam mỹ, Nguyên Sang, Xuyên thư, 1v1, Vườn trường, HE Couple: Ngạo kiều công x phun tào thụ [ Nhưng thực ra là: "Tránh thụ như tránh tà, đã
Mở mắt ra lần nữa, hắn phát hiện mình đã xuyên vào trong sách, trở thành bạch nguyệt quang trong lòng ác boss phản diện. Ác boss tra tấn hắn, quyết tâm không chiếm được tâm cũng phải chiếm được người của hắn. Cố tình, Túc Bạch hắn tới lúc chết vẫn chỉ thích nam chủ.
Về cốt truyện của Bạch Nguyệt Quang thì không nói nhiều lắm, cũng chỉ có mấy chương đầu xuất hiện, hơn nữa, đặc điểm chủ yếu chính là tiện, tiện hết chỗ nói, dựa vào lòng si tình bệnh hoạn của mình mà được tra công chú ý, cuối cùng cũng không thể đợi hắn
leka8Y. Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Tra CôngTác giả Duyên Cầu Bán ThếThể loại Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hệ thống, Xuyên thư, Vườn trường, Chủ thụ, Nhẹ nhàng , KidoismeTình trạng bản gốc 67 chương Văn án Vừa ngủ được một giấc, Hạ Tịch phát hiện ra mình biến thành tiện thụ trong một bộ đam mỹ thanh xuân vườn còn là cái loại đánh mãi không chết, cãi không lại, đuổi không đi, thân thể mềm nhũn nước mắt ròng đến mức không có tôn nghiêm, tiện đến mức người người đều ghét, tiện đến mức nhân loại hận không thể góp chung mỗi người ngụm nước bọt mà dìm cho đến tra công kia cũng cảm thấy như vậy câu nhiều nhất hắn nói với Hạ Tịch chính là “Phiền !” “Ghê tởm !” “Cút !”Hạ Tịch túm chặt ống quần hắn, trong mắt như ẩn chứa nước ” Anh đừng bỏ em mà….Anh muốn em làm gì em đều làm theo…Chỉ cần anh đừng đi…đừng đi mà anh…”Thẳng cho đến một ngày Tần – tra công – Việt trong lúc vô tình mở quyển sách mà Hạ Tịch coi như bảo bối [Như thế nào để lấy lòng đàn ông ], thấy quyển sách trống huơ trống hoắc, chỉ có bảy chữ to đùng bên trong “Diễn viên tự học.”Mà ở một chỗ trống khác, lại có một dòng chữ được viết bằng nét bút xuất hiện trong vô số bức thư tình mà hắn nhận được “Mỗi ngày đều phải ghi nhớ, thằng ngu Tần Việt, ông đây là bố cậu !”Tần Việt “Giải thích ?”Hạ Tịch “Em khổ quá mà….”
Tác giả Duyên Cầu Bán Thế Edit Kidoisme. Tần Việt tuy nói bị thương khá nặng, nhưng may mắn không có ảnh hưởng đến xương cốt, ít nhất cũng bảo vệ được cái mũi cao thẳng như người mẫu, tuy nhiên gương mặt kia ít nhiều trông cũng xanh xanh tím tím đáng sợ vô cùng, lúc đi vào phòng y tế, còn bị một hàng dài nữ sinh vây quanh đòi đưa thuốc khiến Tần Việt tức đến mức muốn ngửa mặt lên chửi tục. Hạ Tịch bên cạnh nhìn gương mặt đen như đít nhôm của nam chính, nhịn cười đến ná thở, cật lực đem Tần Việt giấu ra sau lưng, một bộ dáng như kị sĩ bảo vệ công chúa "Anh lùi vào trong đi." Tần - công chúa - Việt theo bản năng muốn từ chối, nhưng lời vừa lên đến miệng lại không có cách nào nói ra được, vô cùng biệt nữu mà nhận lấy "thành ý" của cậu, trong lòng không nhịn được bồi thêm câu "ít ra cậu còn chút lương tâm" Giáo viên phòng y tế là một bác sĩ có gương mặt hiền từ, chỉ cần nhìn thao tác cũng đủ biết ông thường xuyên phải xử lý mấy tình huống tương tự. Một tay ông cầm bông rửa sạch vết thương cho Tần Việt, một bên thì lải nhải "Mấy đứa là trẻ con, học hành thì không chịu học, suốt ngày gây gổ đánh nhau, nhìn đi, đánh luôn thành đầu lợn rồi này!" Tần Việt ".........." Hạ Tịch ngồi bên cạnh nhìn trộm, gương mặt Tần Việt trông sưng hơn lúc nãy khá nhiều, hầu như một bên mặt đều thành một màu xanh lá, còn hơi rách da, trông tổng thể hình khối như lệch luôn về một phía. Đặc biệt là cái mũi còn có thêm vài vết lằn của bóng, cực kì buồn cười. Lúc này Tần Việt đang trưng ra bộ mặt "không còn gì lưu luyến" nghe bác sĩ "khuyên nhủ". Thật không thể ngờ rằng, vị nam chính được sinh ra dưới vầng hào quang của tác giả còn phải chịu đựng loại nhục nhã này. Bình thường đều là người ta hâm mộ hắn, nhường nhịn hắn, bây giờ còn phải cắn môi nghe người khác lên lớp, tương phản này khiến Hạ Tịch không nhịn được cười ra tiếng. "Còn dám cười?" Động tác của bác sĩ hơi dừng lại, nghiêm túc lườm sang. Hạ Tịch "............" Em sai rồi, bác sĩ xin lỗi em đi. Cậu lập tức thu lại thái độ, trở lại bộ mặt bé ngoan tiêu chuẩn "Nếu em nói đây là do cơ thể em điều tiết lên xuống, ở bụng vận hành sinh ra phản ứng sinh lý, thầy có tin không ạ?" Bác sĩ nhìn chằm chằm cậu vài giây, sau đó cười lạnh một tiếng "Nói sướng miệng nhỉ?" Hạ Tịch ".........." Tự đào mồ, không thể sống. "Tuy tuổi của tôi lớn, nhưng tôi không mù!" Ánh mắt ông hơi lóe "Mấy đứa ranh con các cậu, làm gì có thù oán gì lớn, chỉ toàn học đòi đánh nhau." "Đặc biệt là cậu!" Bác sĩ chỉ vào Hạ Tịch "Khí huyết cường tráng không để dành vào mục đích đúng đắn, lại đi xả hết lên người cậu ta, tôi nói không đúng à? " Tần Việt ".........." Không, thầy sai rồi. Cậu ta thích em lắm. Hạ Tịch "........." Vị bác sĩ này có đọc tâm thuật đúng không, việc cậu muốn đánh thằng ngu này vậy mà ông ấy cũng biết. Nhưng mà, cậu không có cái gan đấy, chỉ dám len lén đánh trong lòng thui. "Được rồi, vậy là sạch rồi đấy." Bác sĩ ném bông bẩn vào thùng rác, vẫy Hạ Tịch lại "Cậu bôi thuốc cho cậu ta đi." Hạ Tịch ngạc nhiên "Em á?" Bác sĩ híp mắt đầy nguy hiểm "Làm sao? Định trốn trách nhiệm?" Học sinh cấp ba nóng tính đánh nhau là chuyện bình thường, nhưng có vài trường hợp, đánh xong cũng kết thù, hai bên đều không vừa mắt nhau. Thế nên bác sĩ trong trường ngoài khám bệnh còn phải nhận luôn chức vụ giảng hòa, suy cho cùng người trẻ tuổi bồng bột, không muốn hạ mình đi xin lỗi đối phương, nhưng chỉ cần vài hành động, vẫn có thể trở thành anh em tốt. "Cầm lấy" Bác sĩ đem tăm bông nhét vào tay Hạ Tịch "Dùng cái này xoa thuốc, đừng để chạm vào nước nóng." Ông nói xong cũng chả cần hai người kia đáp lại, đi luôn ra ngoài, thậm chí còn tri kỷ đóng cửa "Bôi xong thì về, nhớ khóa cửa cho tôi đấy." Tần Việt ".........." Hạ Tịch cảm thấy chả có vấn đề gì cả, dù sao cũng là lỗi của cậu đem đại ca người ta ném thành ra như vầy, bởi vậy nên chủ động đi qua, định chăm sóc Tần Việt. " Anh quay đầu sang kia đi." Cậu nói. Tần Việt cũng không hiểu tại sao lại nghe lời Hạ Tịch, cậu vừa nói xong thì ngoan ngoãn dịch đầu. Hạ Tịch thuận tay thuốc lên vết thương của hắn, kết quả vừa chạm vào liền dứt ra ngay. Tần Việt??? "Nơi này sáng quá." Hạ Tịch giải thích. Hiện tại đang là giữa trưa, ánh sáng chiếu từ cửa số vừa vặn hắt lên ghế, khiến cho mắt cậu nhất thời không thích ứng được. Tần Việt định nói cậu không được thì để tôi, hắn cũng không phải bị què nhưng Hạ Tịch đã nhanh hơn một bước, búng tay một cái "Anh, mình lên giường đi!" !!! Tần Việt không biết nghĩ đến điều gì, gương mặt nháy mắt đỏ bừng. Nhưng vì mặt hắn đã thành cái đầu heo nên Hạ Tịch không phát hiện ra. Cậu ta định sờ mó mình!!! Đồ chó con dính người lại giở trò cũ!!! Không phải đâu, không phải đâu, bây giờ là ban ngày, kể cả cậu ta muốn rù quyến hắn chắc cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ như thế!!! Nếu vào ngày bình thường, Tần Việt đã sớm nhảy dựng lên chửi, nhưng bây giờ mặt hắn rất đau, hoàn toàn không nhìn ra chủ nhân chuẩn bị trở mặt. Hạ Tịch lại càng không biết trái tim nam chính lòng vòng, thấy hắn cứ ngồi yên thì mở miệng giục "Anh, mau lên đây." Tần Việt vừa ngẩng đầu đã thấy Hạ Tịch ngồi trên giường, tăm bông cùng thuốc cũng để hết xuống đấy. Chẳng hiểu vì sao trong đầu hắn lại liên tưởng đến gái thanh lâu quyến rũ nằm trên giường, ăn mặc lụa là gấm vóc tiếp khách trong phim truyền hình, tức thời thấy lạnh cả sống lưng. "Ờm" Tần Việt lên tiếng, tự nhiên mình bị gì vậy, sợ cậu ta chắc. Giường trong phòng y tế là giường đơn, cả hai người ngồi lên cũng hơi chật. "Em bắt đầu nhé." Hạ Tịch giơ miếng tăm bông lên quơ quơ trước mặt hắn, đánh tiếng trước. Tần Việt rất không kiên nhẫn gật đầu một cái. Bôi thuốc mà nghe cứ như chuẩn bị làm việc không muốn cho người ta biết vậy. Hạ Tịch chấm nước thuốc, chậm rãi để sát vào má Tần Việt, sau đó nhẹ nhàng lau trên vết thương của hắn "Em dùng lực có mạnh quá không?" Có, gần quá. Gần đến mức hô hấp của hai người như quấn vào nhau. Từ góc độ nhìn của Tần Việt, hắn có thể nhìn thấy rõ từng sợi mi cong dài của cậu, thậm chí từng cái lông tơ như ẩn như hiện. Tần Việt hơi nhấc mắt, liền đụng đến con ngươi đen như mực, đang phản chiếu bộ dáng của hắn. Người này như không nghe được hắn nói, cố tình còn dựa sát vào hơn nữa, con ngươi linh động chớp liên tục "Dạ?" Con bà nó còn dùng giọng mũi! Thịch, thịch, thịch, thịch! Tim của Tần Việt lại bắt đầu đập loạn, ừ bừa một tiếng, không muốn cho Hạ Tịch nhìn thấy mình đang bất thường. Hạ Tịch nghe được câu trả lời, nghiêm túc bôi thuốc hơn, tuy nói hai người đối mặt với nhau, nhưng Hạ Tịch không chú ý hắn cho lắm, chỉ lo bôi thuốc, cũng không chú ý hô hấp của cậu thậm chí còn phun lên mặt nam chính. Phạm quy quá... Từ lúc cha mẹ sinh thành cho đến nay, Tần Việt còn chưa tiếp xúc gần với người ta như vậy bao giờ. Chó con dính người này, hình như rất dịu dàng... Đột nhiên trên mặt chạy qua một trận đau nhức, đem Tần Việt từ trên trời cao lôi xuống hiện tại, đau đến nỗi hắn hít vào một hơi. "Em xin lỗi, em xin lỗi." Hạ Tịch vội vàng nhận sai, giọng nói tràn ngập quan tâm "Đau lắm không ạ?" Đau thấy ông bà ông vải luôn, nhưng Tần Việt thấy gương mặt nhỏ nhắn của cậu như thế cũng không đành lòng đả kích, chỉ đành thở dài "Không..." "Em biết mà...." Hạ Tịch đau đớn ôm mặt "Em so với anh cũng đau khác gì..." Tần Việt buồn bực "Cậu thì đau cái gì?" Hạ Tịch che ngực, làm bộ dáng Tây Thi đau tim, vô cùng khẳng định "Em đau lòng!" - - Tác giả có điều muốn nói Hạ - chuyên nói lời ong bướm - Tịch Online. Kidoisme Dịch bệnh đang diễn biến nghiêm trọng, mọi người chú ý bảo vệ sức khỏe nha!
Tác giả Duyên Cầu Bán Thế Edit Kidoisme. Đương nhiên, Tần Việt cũng không thể hi vọng gì vào một cái "lúc nữa", vì Hạ Tinh Dã đã lôi kéo đám bạn tới giới thiệu cho Hạ Tịch, ba người kia trong nguyên tác câu chữ còn ít ỏi hơn bạch nguyệt quang, mỗi người chưa đến một trăm từ, Hạ Tịch hoàn toàn không có ấn tượng với bọn họ, nhưng cũng may bạn bè bằng tuổi nên không có nhiều xa lạ, nói với nhau một hai câu quan hệ đã đi lên một tầm cao mới. Hạ Chi – người lạnh nhạt nhất trong ba người, trời sinh mập mạp, cùng Hạ Tịch ngồi chơi mấy ván cờ tướng, sau đó chỉ hận gặp nhau quá muộn, vỗ bàn cái rầm một tiếng. Nói thật Hạ Tịch cảm thấy nếu như có cái tượng Quan Công ở đây, chắc chắn cậu ta sẽ kéo cậu quỳ xuống kết bái huynh đệ. Hạ Chi đẩy Tần Việt sang bên cạnh, kệ cho mặt hắn đen như cái đít nồi, ngồi xuống cạnh Hạ Tịch, ôm vai cậu "Người anh em, đám người kia đều nói cờ tướng là thói quen của người già, còn nói cả đời này tớ chỉ có thể chơi cùng mấy vị hương thân phụ lão, giờ gặp được cậu, tớ có thể vùng lên đấu tranh vả mặt quân gian ác được rồi! Há há há!!!" Tần Việt ".........." Hạ Chi cười như được mùa, sau đó lại tiếp tục nắm vai Hạ Tịch "Come on, người anh em, chúng ta tiếp tục chơi tiếp, có nhiều thế cờ tớ chưa biết đâu." "Cút cút, về nhà mà chơi." Triệu Nguyên Cảnh không chút lưu tình cắt ngang lời cậu ta "Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Tinh, cậu thôi deee." "Ừ đúng đúng." Hạ Chi gật đầu lia lịa "Tớ vui quá, quên mất há há." Sau đó cậu ta nhìn Hạ Tinh Dã, mười phần bỉ ổi "Tiểu Tinh, đúng không?" Tất cả sự chú ý của Hạ Tịch đều tập trung ở cái danh từ "Tiểu Tinh", theo như cậu biết thì những nam sinh ở đây phần lớn xưng hô với nhau đều kêu bằng "lão" hoặc "anh", cùng lắm là trực tiếp hô tên, thân thiết như "Tiểu Tinh" cậu lần đầu nghe qua. Tình cảm của bọn họ, tốt thật đấy. Cậu vừa dứt lời, đã thấy Hạ Tinh Dã xồng xộc chạy đến bóp cổ Triệu Nguyên Cảnh "Thằng kia, tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, ăn bậy được, nhưng đừng có mà gọi bậy!" "Cậu ném mặt mũi tớ cho chó ăn à?" Hạ Tịch Anh da đen đầu đầy chấm Tần Việt kín đáo giải thích "Trước đây có một lần vào sinh nhật tôi, Hạ Tinh Dã cột tóc đến dự, mẹ tôi thấy cậu ta như thế, hiểu nhầm là con gái, giữ chặt lại khen ngợi." Hạ Tinh Dã rít lên đầy đau đớn "AAAA, câm miệng lại!!! Hạ Tịch, mau che tai lại, đừng nghe cậu ta nói lung tung." Hứa Trí Phàm lập tức tiếp lời "Tớ còn nhớ lúc đó, cô kéo tay của cậu ấy bảo "ôi, cháu chính là Tinh Dã à, chao ôi con gái nhỏ lớn lên đẹp mắt quá. Tần Việt thường xuyên nhắc cháu với cô, cô còn tưởng cháu là con trai cơ, không nghĩ đến xinh quá trời quá đất. Nếu cháu không chê về sau cô gọi cháu là Tiểu Tinh nhá" có đúng không Tiểu Tinh?" "Câm đi, câm đi, một đám bạn như cái quần què!" Hạ Tinh Dã vung tay đòi đánh người, một đám mới yên ổn trở lại. Y cảm thấy mất hết cả mặt mũi, lòng trả thù dâng cao như núi, lập tức bỏ qua luôn vụ cắt bánh kem, trực tiếp kêu mang hai két rượu đến. "Tớ chơi cùng các cậu, hôm nay đứa nào cũng đừng mong thoát chết, dám chơi khăm tớ đúng không!" Hạ Tinh Dã không biết từ chỗ nào lôi ra được mấy viên xúc xắc để lên trên bàn. "Các cậu chơi, lớn nhất với nhỏ nhất phải uống!" Hạ Chi không vui "Còn cậu đâu, sao cậu không uống?" "Sinh nhật tớ, tớ lớn nhất." Hạ Tinh Dã đứng thẳng sống lưng "Tớ có thể miễn, làm thượng đế." Trần Nguyên Cảnh tò mò hỏi "Không đúng, không phải mấy trường hợp kiểu này phải chơi nói thật lòng hay đại mạo hiểm sao?" [Tương tự trò True or Dare] "Tớ nói uống rượu thì phải uống rượu!" Hạ Tinh Dã quyết tâm đem cả lũ trả thù một lượt "Hơn nữa, có em gái nào ở đây đâu, mấy thằng đực rựa không biết ngại mà chơi đại mạo hiểm à?" Mọi người ".........." Trong lòng Hạ Tịch rơi cái bộp một tiếng, cậu biết rõ tửu lượng của Tần Việt kém cỏi đến đáng thương, tuy không đến nỗi một ly là gục nhưng cũng không thể uống quá ba nguyên tác có một đoạn ngắn, viết rằng có một lần Tần Việt muốn thể hiện trước mặt tiểu thụ, kết quả vị đại gia này uống được hai cốc liền ngục, sau đó bị người ta lôi về, cuối cùng lấy cớ ở lại phòng tắm nhà tiểu thụ tắm rửa một phát, kéo được theo en nờ bình luận la hét. Nam chính, thực sự không thể uống rượu. Nhưng hiện tại, Hạ Tinh Dã bày ra trận địa này, chắc chắn không tha cho hắn. Nực cười, kẻ cầm đầu trong lịch sử đen tối của mình đang ở trước mặt, Hạ Tinh Dã không chuốc say chết Tần Việt cũng đủ nghĩa khí anh em lắm rồi. Hạ Tịch xoa xoa lông mày, cuối cùng chả nhẽ cậu phải lên sân khấu uống hộ người nào đó để lấy ấn tượng tốt sao? Xin tha. Nhóm của Hạ Chi tửu lượng tốt, không coi lời đe dọa của Hạ Tinh Dã ra gì, kể cả có chơi vài hiệp cũng không thành vấn đề, bèn hô to bắt đầu. Hạ Tịch liếc qua nam chính đại nhân một cái, thấy ánh mắt hắn lướt qua vẻ lo âu, tốt lắm, không uống được rượu trắng. Không sao đâu, đừng lo, Tổ tông, cậu không uống được, đã có tiểu đệ như tôi uống hộ, cậu chỉ cần cho tăng cho tôi chút ít tiến độ là được rồi. Hạ Tinh Dã ném xúc xắc cho Hứa Trí Phàm, cậu ta tùy tiện vung lên, dấu đỏ to đùng nằm lại trên bàn. Hứa Trí Phàm "..........Đệt." "Nào nào nào, vị anh hùng uống!" Hạ Tinh Dã lập tức đem chén rượu đẩy đến trước mặt Hứa Trí Phàm, vô cùng bỉ ổi làm tư thế "mời". "Tôi sợ cậu chắc." Hứa Trí Phàm cầm ly rượu, một hơi uống cạn, hào khí ngất trời. Uống xong, cậu ta dốc ngược cái ly xuống, nhướn mày nhìn về phía Hạ Tinh Dã. "Rồi, rồi, rồi, cho qua, những người khác tiếp đi." Hạ Chi tung được 3, Triệu Nguyên Cảnh tung được 2, Hạ Tịch 4, Tần Việt...6. Tần Việt ".........." Hạ Tinh Dã chờ đợi đã lâu, mặt mày hớn hở "Hihihi, anh Việt, cậu mà cũng có ngày hôm nay cơ đấy." "Đợi một chút." Tần Việt nói "Chơi mười ván rồi tính một thể." "Ôi chao, Tần Việt, hôm nay cậu chơi lớn thế?" "Không được?" Tần Việt lười nhác nâng mí mắt "Khó khăn lắm anh đây mới cho cậu mặt mũi, đừng có mà không biết điều nha Tiểu Tinh." "Cút, cút, cút." Hạ Tinh Dã cảm thấy cái tên này đúng là không biết tốt xấu "Ván thứ hai bắt đầu." Đối với cái tửu lượng kém trời sinh của mình trong lòng Tần Việt là người hiểu rõ nhất, hiện tại nếu thua hai ván hắn tuyệt đối không chịu đựng nổi, chả bằng chờ đến cuối cùng, uống xong tan cuộc, gọi taxi để người ta tha mình về. Nói thế nào cũng ở cùng người mến mộ mình, hắn còn lâu mới ngồi chỗ này mất mặt. Kế hoạch của Tần Việt rất tốt, nhưng lại không tính đến việc hôm nay ông trời khó ở, nhất định không cho hắn mặt mũi, vận khí nghịch thiên được sử dụng hết vào cuộc chơi này, liên tục tám ván, đều tung ra 6 điểm. Tần Việt ".........." Những người khác đều phải uống qua, lúc này chỉ còn lại một ván, chưa ai bắt đầu tung, vẫn là Hạ Tinh Dã không có mắt mở miệng. Thua đến 9 ly, tâm trạng Tần Việt hiện tại có thể so với núi lửa, muốn gọi một chiếc taxi, phòng trường hợp lát nữa say đến không nhìn thấy đường. Còn Hạ Tịch, Tần Việt lo lắng nếu lát nữa cậu nhìn thấy gương mặt khi say của hắn, có phải sẽ tan vỡ ảo tưởng không? Nếu như thế, hắn uống nhanh, rót nhanh có thể chống đỡ ra ngoài không nhỉ? Từ bé đến lớn, Tần Việt không biết vận khí tốt có một ngày sẽ gây họa, lại còn là cái thể loại đại họa. Cho nên bây giờ, hắn bàn nhau với ông trời trả hàng được không? Tần Việt thực sự mong vận may của mình không tốt. Trong lòng hắn ảo não lên xuống, cầm viên xúc xắc lên, cắn răng tung xuống. Viên xúc sắc nhanh như chớp lăn vài lòng, sau đó dừng lại tại một mặt đỏ tươi. Tần Việt ".........." Đệt. Mười ly! Tần Việt cảm thấy nếu hắn đi mua vé số, chắc chắn có thể tậu thêm mấy căn nhà nữa. "Hầy..." Hạ Tinh Dã nhìn nhìn Tần Việt, lại nhìn qua những người khác, tâm trạng phức tạp. Tần Việt thoạt nhìn không có gì lạ, đáp lại y "Thất thần cái gì, rót." Dù sao cũng là lời mình nói khỏi mồm, Tần Việt không thể từ chối nổi. Hắn cúi đầu, cắn răng gọi một chiếc taxi, đem hình dạng bản thân miêu tả kỹ càng, dặn dò người ta lát đón thì nhìn chằm chằm vào cửa, hắn phi ra là chạy. Cảm thấy chưa yên tâm cho lắm, Tần Việt còn đưa số điện thoại mẹ hắn cho tài xế, nói là đến cửa thì gọi số này. Đương nhiên sẽ thêm tiền. An bài "hậu sự" cho mình thỏa đáng thì rượu cũng được đặt trước mặt, Tần Việt nuốt nước miếng, mười ly đặt thành hai hàng song song, trông cực kỳ khí thế. Không hiểu sao Tần Việt sinh ra vài cảm giác bi tráng của dũng sĩ lên chiến trường giết giặc. Hắn nhẹ nhàng hít vào, vừa định bưng ly rượu lên uống thì bị người ta kéo lại. Hạ Tịch kéo hắn sang một bên, cười tươi "Tần Việt, em uống chưa đã, nhưng hết mất rượu rồi, anh cho em vài ly nhé." Cậu ta muốn làm cái gì? Tần Việt nhíu mày "Đừng nghịch." "Lần sau em mời anh nhé?" Hạ Tịch trực tiếp cầm lấy cái ly, một hơi cạn sạch. Đôi mắt cậu cong cong "Hôm nay em muốn uống." Những người khác chẳng hiểu cái mô tê gì hết, chỉ có Hạ Tinh Dã lập tức phản ứng lại, nhóc con này là muốn uống thay Tần Việt! Phải biết rằng Hạ Tịch cũng đã uống quá ba ly, Hạ Tinh Dã có chút sốt ruột lên tiếng "Cậu đừng có mà cậy mạnh!" "Không sao." Hạ Tịch uống thêm một ly "Hôm nay cho các người biết thế nào là "ngàn ly không say"." Động tác của Hạ Tịch vô cùng dứt khoát, giống như thứ cậu uống không phải rượu mà là nước đun sôi để nguội, cậu cũng biết, nếu cậu uống không xong, dựa vào sĩ diện của Tần Việt, khẳng định hắn ta sẽ uống tiếp, đến lúc đó bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển, đậu má, chưa có lần nào lấy ấn tượng tốt mà be bét như lần này. Miệng của đám Triệu Cảnh Nguyên đã mở ra thành hình chữ O, vị anh em này uống không muốn sống nữa à? Thao tác của Hạ Tịch nhanh quá, đến khi cả đám hoàn hồn lại thì cậu đã uống xong rồi. Đầu cậu có chút muốn hôn mê, dạ dày cũng cuộn lên vài trận đau đớn nhưng ý thức còn tỉnh táo, bây giờ mình phải đi rồi. "Tớ uống no quá, có chút buồn ngủ..." Hạ Tịch nói "Hôm nay tớ về trước nhé." Nói xong thì chạy nhanh ra cửa, kết quả còn chưa ra đến nơi đã bị người khác túm lại "Tôi đưa cậu về!" Tần Việt nhìn cậu, ánh mắt có chút gì đó dịu dàng. "Không cần đâu, không cần đâu." Đầu của Hạ Tịch đau như búa bổ, nếu còn cùng hắn nói vài câu nữa chắc cậu sẽ gục mất, nhưng cái tên quỷ này dính chặt như đỉa, Hạ Tịch có chút sốt ruột vung tay "Các cậu uống tiếp đi, tôi...." Có thể. Hai chữ cuối cùng chưa kịp nói ra, Hạ Tịch liền ngã vào trong lòng Tần Việt. Hiện tại, cậu không thể nào nghe được thông báo từ Hệ thống Tiến độ nhiệm vụ đạt 80% Đạt được thành tựu Tình yêu mông lung. - - Kidoisme Cầu được ước thấy, kêu đen đi là tung được một luôn, nhất anh Việt rồi còn gì. Hôm qua tui nhận ra là phải mua vip từ chương 32 trên Tấn Giang các bác ạ, khóc cho cái ví tiền uhuhu, yên tâm nha là tui không drop đâu nha TvT
xuyên thành bạch nguyệt quang của tra công